Những gì chúng ta nghĩ chúng ta không thể chịu đựng được, chúng ta đã chịu. Những gì chúng ta nghĩ chúng ta không thể đánh mất, chúng ta đã mất.
Một mình giữa đêm, lâu lắm rồi mới thư thả chong đèn mà đọc sách, ngẫm ra 3 ngày cũng được 3 cuốn dày, cũng vẫn chẳng thua hồi mê mải ngày xưa là bao nhiêu. Ban đầu đọc chỉ là buồn là thương cho câu chuyện người ta, đến kết hóa ra nước mắt đầm đìa vì nghĩ đến câu chuyện của chính mình.
Đôi lúc chỉ mong một cái nắm tay, nhưng cũng không được. Người duy nhất trân trọng mình hóa ra chẳng còn ở đây, mà tất cả lại chỉ do mình hành động chứ chẳng phải ai khác. Tự dưng bỗng thấy, cái nghiệp viết chăm nẻo lắt léo này, thật may vì đã từ bỏ sớm, chứ cứ long đong theo nó, không biết sẽ còn đa tình đến mức nào, sẽ còn đau đến bao nhiêu để rồi không bao giờ dám dứt áo từ bỏ.
Nếu còn gắng gượng được, em sẽ gắng gượng, nếu có thể xoay chuyển từ gượng gạo ấy về yêu thương xưa, em nguyện đánh đổi mọi thứ. Nhưng nếu có lỡ làng, em cũng không còn hối tiếc nữa. Lần trước, có bao nhiêu thứ cần níu, em đã níu, có bao nhiêu dịu dàng trong mình, em đã bày ra hết cho anh, có bao nhiêu yêu, bao nhiêu nhớ cũng cố gắng nồng nàn mà thể hiện. Không giữ anh lại được, chẳng may chỉ là yêu chưa đủ sâu, nhớ chưa đủ nhiều, hy sinh chưa tận. Đã trải qua một lần, ngẫm rằng nó cũng không còn đáng sợ đến độ mình tưởng tượng nữa. Cũng chỉ là dăm ba ngày nước mắt chảy xuôi xuôi ngược ngược
Saturday 17 September 2011
Em không biết phải viết bất cứ điều gì lúc này, buồn đau, mệt mỏi, bất lực, suy sụp đều là những từ không có ý nghĩa. Cuối cùng em cũng đã hiểu, đến một ngưỡng nào đấy của cuộc đời, nếu người ta không thể trở thành một nhà văn, hẳn họ sẽ thôi viết những điều ủy mị, vì những câu chữ ấy, dù có lớn lao đến chừng nào, có mãnh liệt ra sao, cũng chẳng đủ để thể hiện được phân nửa cuộc sống thật đang diễn ra ở nơi này.
Khi anh nói, không còn có thể yêu em nhiều như anh đã từng nữa. Em rơi nước mắt. Thật buồn cười. Khi còn nhỏ em luôn nghĩ rằng mình là một người sâu sắc và có nghị lực, đối mặt với những chuyện tình cảm sẽ luôn kiên định và thẳng thắn, tình yêu phải đến chân thành từ hai phía, nếu một người nói chia tay, người kia tuyệt không thể giữ lại. Nên nếu có phải chia tay ai, nhất quyết không khóc, nhất quyết không níu tay, và nhất quyết phải thanh thản để cả hai cùng tìm được lối thoát. Nhưng hóa ra, khi lớn hơn lên một chút, em vấp ngã vào tất cả những ranh giới tuổi trẻ mình đặt ra... Khi anh nói, anh không còn muốn như thế nữa... em, rơi nước mắt.
Thật sự lúc này, em đang níu giữ anh ở lại. Em sẽ là một người con gái mềm mỏng như nước. Yêu anh giàu tình cảm, nếu cần vẫn có thể mãnh liệt như sóng xô. Em đã bước qua ngã mới của cuộc đời mình. Bước ngoặt này với em, thật sự rất quan trọng, em hy vọng rằng, chỉ qua thời gian khó khăn này thôi, em có thể lấy lại được tâm tính vốn dĩ của mình, sống thành thật không cần giả dối với ai, và quan trọng nhất, chân thành với anh hết thảy. Chỉ cần có thời gian, gia đình em sẽ lại ổn định, cũng giống như mẹ anh đã thôi phản đối chúng mình. Em sẽ tập khéo léo hơn trong cư xử, cũng sẽ chăm chỉ và cần mẫn học hành, không để anh phải buồn phiền mỗi lần đi đâu.
Đã cùng nhau đi xa đến thế, em không cam lòng quay lại.
Anh - có thể nắm tay em, đi tiếp một đoạn đường nữa không?
Taking photos that "seem" like a pro is something I've never done before. Hanging around with a DSLR and a prime lens has been a great joy for me but sometimes a real pain in the @ss in certain circumstances :")
Now I'm convinced that the more I shoot, the better I become, which can be seen through the photos you're about to see. That being said, I still feel like an idiot when it comes to composition and creativity :D. You are more than welcome to comment and help me improve <3. OK, move on!!
I went to Da Nang - Hoi An last week, which was a fantastic experience. Everything was perfect except for the photographer :"( The resort we were staying was very nice. The only thing questionable about it is the good ol' 21" CRT television brand "TCL" we got to stare at in our deluxe beach front villa. Strange, huh??
These photos were shot when I was wandering around the main lounge that overlooks the big pool.
Read more »Labels: Da Nang, Hoi An, Travel, Vietnam
Everyday I miss you so much...
[K.]
Labels: .far.away., .photo.
After you left, it ain't the same...
Labels: .far.away., .photo.