<meta name='google-adsense-platform-account' content='ca-host-pub-1556223355139109'/> <meta name='google-adsense-platform-domain' content='blogspot.com'/> <!-- --><style type="text/css">@import url(https://www.blogger.com/static/v1/v-css/navbar/3334278262-classic.css); div.b-mobile {display:none;} </style> </head><body><script type="text/javascript"> function setAttributeOnload(object, attribute, val) { if(window.addEventListener) { window.addEventListener('load', function(){ object[attribute] = val; }, false); } else { window.attachEvent('onload', function(){ object[attribute] = val; }); } } </script> <div id="navbar-iframe-container"></div> <script type="text/javascript" src="https://apis.google.com/js/platform.js"></script> <script type="text/javascript"> gapi.load("gapi.iframes:gapi.iframes.style.bubble", function() { if (gapi.iframes && gapi.iframes.getContext) { gapi.iframes.getContext().openChild({ url: 'https://www.blogger.com/navbar.g?targetBlogID\x3d8697660935697303989\x26blogName\x3dN+e+v+e+r+.+A+g+a+i+n\x26publishMode\x3dPUBLISH_MODE_BLOGSPOT\x26navbarType\x3dBLUE\x26layoutType\x3dCLASSIC\x26searchRoot\x3dhttps://adieu.blogspot.com/search\x26blogLocale\x3den_GB\x26v\x3d2\x26homepageUrl\x3dhttp://adieu.blogspot.com/\x26vt\x3d742227901618169896', where: document.getElementById("navbar-iframe-container"), id: "navbar-iframe" }); } }); </script>
Lost days, pictures fade.
Saturday 17 September 2011

Em không biết phải viết bất cứ điều gì lúc này, buồn đau, mệt mỏi, bất lực, suy sụp đều là những từ không có ý nghĩa. Cuối cùng em cũng đã hiểu, đến một ngưỡng nào đấy của cuộc đời, nếu người ta không thể trở thành một nhà văn, hẳn họ sẽ thôi viết những điều ủy mị, vì những câu chữ ấy, dù có lớn lao đến chừng nào, có mãnh liệt ra sao, cũng chẳng đủ để thể hiện được phân nửa cuộc sống thật đang diễn ra ở nơi này.


Khi anh nói, không còn có thể yêu em nhiều như anh đã từng nữa. Em rơi nước mắt. Thật buồn cười. Khi còn nhỏ em luôn nghĩ rằng mình là một người sâu sắc và có nghị lực, đối mặt với những chuyện tình cảm sẽ luôn kiên định và thẳng thắn, tình yêu phải đến chân thành từ hai phía, nếu một người nói chia tay, người kia tuyệt không thể giữ lại. Nên nếu có phải chia tay ai, nhất quyết không khóc, nhất quyết không níu tay, và nhất quyết phải thanh thản để cả hai cùng tìm được lối thoát. Nhưng hóa ra, khi lớn hơn lên một chút, em vấp ngã vào tất cả những ranh giới tuổi trẻ mình đặt ra... Khi anh nói, anh không còn muốn như thế nữa... em, rơi nước mắt.


Thật sự lúc này, em đang níu giữ anh ở lại. Em sẽ là một người con gái mềm mỏng như nước. Yêu anh giàu tình cảm, nếu cần vẫn có thể mãnh liệt như sóng xô. Em đã bước qua ngã mới của cuộc đời mình. Bước ngoặt này với em, thật sự rất quan trọng, em hy vọng rằng, chỉ qua thời gian khó khăn này thôi, em có thể lấy lại được tâm tính vốn dĩ của mình, sống thành thật không cần giả dối với ai, và quan trọng nhất, chân thành với anh hết thảy. Chỉ cần có thời gian, gia đình em sẽ lại ổn định, cũng giống như mẹ anh đã thôi phản đối chúng mình. Em sẽ tập khéo léo hơn trong cư xử, cũng sẽ chăm chỉ và cần mẫn học hành, không để anh phải buồn phiền mỗi lần đi đâu.


Đã cùng nhau đi xa đến thế, em không cam lòng quay lại.

Anh - có thể nắm tay em, đi tiếp một đoạn đường nữa không?